Những lúc cô đơn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, kỳ thực người đang khóc không phải chỉ riêng bạn. Đời người nhiều ly kỳ, sóng gió, nhưng để vượt qua đôi khi lại đơn giản vô cùng. Nhân sinh như mộng, nhưng lý giải cũng chẳng phải là không thể.
1. Dung nhan một đời cũng như phong cảnh qua đường. Trong cõi hồng trần, có lẽ bạn đã từng để mất người bạn yêu thương, đến cuối cùng, rốt cuộc ai mới là phong cảnh của ai đây. Một ngày nào đó, khi khoảng cách không còn là khoảng cách nữa, bạn và người ấy nhất định sẽ gặp lại nhau, cả hai cùng kết thành nước, đóng thành băng, thậm chí hóa thành cát bụi. Giờ thì bạn chỉ mong sao người ấy là phong cảnh đẹp nhất của bạn, và bạn cũng là người bạn đời mà người ấy hằng chờ đợi.
2. Sinh mệnh là một quá trình chứ không phải là một mục đích. Đắng và ngọt đến từ thế giới bên ngoài, hãy hiểu tường tận rằng hạnh phúc thật sự là đến từ nội tâm. Học biết cảm ân, học biết thỏa mãn, để niềm vui được đong đầy giỏ hoa của sinh mệnh. Nếu tâm bạn là trời trong thì không phải lo lắng về những đám mây giông!
3. Đối mặt, không nhất định là khó chịu. Cô đơn, không nhất định là không vui. Có được, không nhất định đã có thể dài lâu. Mất đi, không nhất định sẽ không còn có lại nữa. Vậy nên, đừng vì cô đơn mà lỡ mất một đoạn tình duyên, cũng đừng nên vì lỡ mất một đoạn tình duyên mà cô đơn cả một đời.
4. Thời khắc then chốt nhất của đời người là gì, ấy là một lần quyết định đưa ra lựa chọn: là đi sang bên trái hay đi sang bên phải, là tiếp tục hay là từ bỏ, ấy là khoảnh khắc tạm biệt quá khứ, là thời khắc dũng cảm lau chùi vết thương, là thời khắc lựa chọn tương lai. Nếu muốn vui vẻ, thì trước tiên hãy mở rộng tấm lòng.
5. Trong sinh mệnh, không ngừng có người rời đi và bước vào. Thế là, những gì nhìn thấy được trước đây giờ đã không nhìn thấy nữa, những gì ghi nhớ trước đây nay bỗng quên đi mất. Trong sinh mệnh, được mất đan xen. Thế là, những gì trước đây nhìn không thấy thì nay đã nhìn thấy được, những gì đã quên trước đó thì nay lại nhớ lại. Tuy vậy những gì nhìn không thấy phải chăng là không tồn tại? Những gì ghi nhớ được phải chăng sẽ không bao giờ biến mất?
6. Trong một đời của chúng ta, vốn không thể chỉ yêu một người, nhưng luôn có một người khiến bạn cười ngọt ngào nhất và đau đớn sâu sắc nhất, cuối cùng để lại một vết thương đẹp đẽ, trở thành một phần không thể chữa lành trên người bạn! Bởi vì xa lạ, vậy nên mới có được dũng khí, vì có khoảng cách, vậy nên mới trở nên đẹp đẽ.
7. Một mối tình không được chấp nhận, điều ta cần không phải là đau lòng, mà là thời gian, một đoạn thời gian có thể dùng để quên đi. Điều mà một trái tim bị tổn thương sâu sắc cần không phải là đồng tình, mà là thấu hiểu. Bởi từng yêu qua, vậy nên độ lượng, bởi vì độ lượng, vậy nên dễ dàng bao dung.
8. Hạnh phúc không phải là điểm cuối cùng. Hạnh phúc là một đoạn đường mà ta cố gắng đi qua, tình yêu và cảm động mà ta gặp trên đường, cùng với biết bao sóng gió, trắc trở, khổ đau cùng tạo nên con đường này. Cũng là bởi vì có chúng mà ta mới hiểu được hạnh phúc đích thực là thế nào.
9. Nếu như thật sự có một ngày, một người nào đó không quay trở lại đã hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí bạn, một người nào đó mà bạn không thể rời xa đã thật sự rời xa, thì cũng không vấn đề gì. Thời gian sẽ mang người đúng đắn nhất đến bên cạnh bạn, nhưng trước khi đến lúc đó, điều bạn cần làm chính là hãy chăm sóc tốt cho bản thân mình.
10. Người sợ bị tổn thương, thì không bao giờ nắm bắt được hạnh phúc thật sự; người sợ bị tổn thương thì sẽ luôn có người khác vô tình hay hữu ý khiến họ tổn thương.
11. Yêu đến lúc chia tay mới biết thế nào là trân quý, rất nhiều người không biết trân quý những gì mà mình đang có, chỉ đến khi mất đi mới chợt nhận ra rằng, thật ra những gì quen thuộc nhất mới là điều trân quý nhất.
Vũ Dương
*Theo wenzhangba / dkn.tv